Trích chia sẻ của bạn "Thảo Huyền"
Niềm vui của bạn là gì?
Còn đây là niềm vui của chúng tôi. Chúng tôi vô cùng may mắn khi được làm cầu nối giữa các mạnh thường quân gửi những tấm lòng của mình tới những mảnh đời bất hạnh. Dù ít, dù nhiều đó chính là tình thương sự đồng cảm sẻ chia gửi đến những số phận không may mắn.
Họ là ai? đó là những cụ già,bà mẹ lầm than lủi thủi sống nương tựa nhau.Họ là những người con kém may mắn khi còn nhiều hoài bão vậy mà chưa kịp thực hiện đã bị dập tắt bởi bệnh tật.
Sáng sớm 8h đoàn chúng tôi cùng thầy Quang Minh và Thầy Chí Thuần tới thăm và trò chuyện cùng bạn Trọng Giang và mẹ tại ngôi nhà nhỏ chật vật tại địa chỉ 127/12/34 Phạm Hồng Thái(91A).
Trò chuyện với chúng tôi mẹ Giang kể 1 tuần Giang phải chạy thận, lọc máu đến 3 lần, số tiền chạy thận không hề ít. Vậy nhưng chỉ dựa vào công việc sửa ống nước của bố với thu nhập 3-4 triệu đồng một tháng và thu nhập 20-30 ngàn đồng từ số tiền ít ỏi bán ve chai của mẹ Giang.
Đối với gia đình Giang đây có lẽ là "cuộc chiến" trường kỳ. Khi Giang phải chịu đau đớn đến chai lì bởi thời gian cơn đau hành hạ. Thì đối với bố mẹ Giang lại là những cơn đau về về tinh thần bởi nỗi lo bởi sự thiếu thốn,bởi số phận. Khi nhìn Giang chúng tôi đều cảm nhận được nghị lực đấu tranh bởi bệnh tật. Có lẽ chính bản thân Giang cũng hiểu được bên cạnh mình còn có bố mẹ người đang gồng gánh đến khom lưng để dổi lấy sức khỏe cho con trai mình.
Chia tay mẹ con Giang chúng tôi lại tiếp tục hành trình của mình.
Lần theo địa chỉ đoàn chúng tôi đến tại địa chỉ 115/46/4 Lê lợi thăm 2 cụ tên là NGUYỄN THỊ CHÍNH 88 tuổi và cụ NGUYỄN THỊ NGÀ 83 tuổi. Vì chúng tôi không báo trước nên từ sáng sớm cụ CHÍNH đã thực hiện công việc mỗi ngày của mình đó là bán chè đậu đen. Mỗi ngày cụ bán hơn 20 bịch mỗi bịch chè 5k cụ bán từ 6 giờ sáng cho tới trưa muộn nếu không hết chè cụ sẽ không về.
Một vài thành viên trong đoàn đã ra tận chỗ cụ CHÍNH bán chè để đưa cụ về. Khi thành viên đoàn chúng tối vừa đến dường như cụ không muốn về chỉ muốn ở lại bán hết số chè vì cụ còn hơn 10 bịch.
Thấy vậy một người anh trong đoàn đã đưa cho cụ 500k và bảo sẽ mua hết chỗ chè này.
Lúc đang đợi cụ CHÍNH về tôi có hỏi cụ NGÀ
Buổi sáng cụ đã ăn cơm chưa?
Cụ bảo “tôi không đói, không quen ăn sáng” một bạn trong đoàn tiếp lời tôi hỏi cụ
“bình thường ai sẽ đi chợ mua thức ăn cho hai cụ?”
Cụ bảo “không ai đi chợ cả vì có cần gì đâu mà mua, người ta cho gì thì ăn cái đó, nếu không tôi làm một lọ muối ớt ăn với cơm”
Khi cụ CHÍNH về chúng tôi vào nhà ngồi trò chuyện cùng hai cụ khi đó cụ NGÀ còn đưa cho tôi thử một ít lọ muối ớt mà thường ngày cụ vẫn ăn với cơm.
Vừa mặn vừa cay tôi không biết khi đó trong miệng tôi là vị mặn bởi muối, vị cay bởi ớt hay chính bởi những nghẹn ngào, mặn chát khi nhìn thấy những khó khăn chật vật mà hai con người ấy đang từng ngày đối diện.
Khi nhìn thấy trên bàn ăn còn sót lại một cái trứng đã được luộc từ hôm trước và 1 cái bát nhỏ đựng muối ớt tất cả chúng tôi chỉ biết nhìn nhau. Tôi chợt nghĩ cuộc sống nghèo khổ ngay cả một bữa cơm cũng không trọn vẹn…
Và còn rất nhiều điều nữa chỉ khi chúng ta đi đến tận nơi, nhìn thấy tận mắt thực tế thăm hỏi, sẻ chia, động viên thì chúng ta mới cảm nhận được...
Khi chúng tôi ra về hai cụ luôn nói cảm ơn,chúc sức khỏe học tập tốt . Nhìn vào chiếc thau to được một cô bán hàng tặng khi thành viên của đoàn đi mua hàng và bảo là mua để ủng hộ những người có hoàn cảnh khó khăn.
Cụ NGÀ bảo “tôi sẽ giữ nó làm kỉ niệm”
Một người trong đoàn chúng tôi tiếp lời cụ “cụ cứ việc dùng đi ạ, sau này chúng con lại đến mua cho cụ cái mới”.
Lúc đó tôi nhìn thấy được trong ánh mắt cụ hiện lên một tia niềm vui ít ỏi, dường như mong mỏi được gặp lại.
Chúng tôi chụp ảnh và chào hai cụ ra về. Hai cụ liền nhìn mặt từng thành viên và bảo “lần sau nhớ lại đến đầy đủ như vậy”.
Lời cuối xin được gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến quý mạnh thường quân đã thấu hiểu, sẻ chia, giúp đỡ những mảnh đời khó khăn bất hạnh. Kính chúc quý vị và gia đình luôn dồi dào sức khoẻ và thành công trong cuộc sống.