Mỗi cuộc sống, mỗi mảnh đời, mỗi một số phận khác nhau. Chúng ta may mắn hơn khi được sống trong một gia đình đầy đủ có cả bố lẫn mẹ, có anh chị em, bố mẹ có con cái yêu thương. Nhưng ở đâu đó trên dải đất cong cong hình chữ S vẫn còn có những mảnh đời bất hạnh, sống lầm than lủi thủi một mình, tự dựa vào bản thân và dăm ba bữa cơm tạm từ những người xung quanh.
Hơn 80 tuổi, đó là độ tuổi mà các bà,các cụ đáng lẽ được sống trong tình yêu thương đùm bọc của con cháu, sống một cuộc sống ăn no, mặc ấm, thì cụ Liên lại một mình chống chọi với ốm đau, bệnh tật, tất bật kiếm sống qua ngày.
Viết về bà cụ Liên hay còn gọi là “bà ngoại Liên”thì có lẽ người dân sống xung quanh đường lên ngọn HẢI ĐĂNG - VŨNG TÀU chẳng còn xa lạ gì, hình ảnh bà cụ hơn 80 tuổi với mái tóc bạc phơ bị phai màu bởi thời gian và bởi những miệt mài, dãi nắng dầm mưa, lo toan cho cuộc sống, dành dụm từng đồng bạc lẻ cố sống qua ngày.
Khi được tôi hỏi về những bữa cơm bà bảo “ không có ai ăn cơm cùng nên ngoại không nấu cơm, thi thoảng có các anh bộ đội, hay người ta cho gì thì ngoại ăn cái đó” đó là lí do góc bếp của bà từ lâu chẳng còn đỏ lửa.
Khi gặp chúng tôi bà vừa kể về cuộc đời bà vừa rơi nước mắt. Những giọt nước mắt đó tổi hiểu rằng đó có thể là niềm vui, được an ủi, được trải lòng cho những cảm giác tủi thân dồn nén mà thời gian qua không biết chia sẻ cùng ai. Nhưng cũng có thể là những giọt nước mắt bà rơi xuống bởi số phận của bà. Cuộc đời của bà bất hạnh hơn ai hết, không anh chị em, không con cái, không người thân, họ hàng. Suốt bao nhiêu năm qua bà sống 1 mình. Chính sự cô đơn,tủi thân đó khiến bà nhiều lúc đã có những ý nghĩ mà chính tôi cũng không tưởng tượng ra đó là sự giải thoát trước những lo toan miếng cơm manh áo.
Phải mất một lúc sau chúng tôi trò chuyện, chụp ảnh và tôi còn khoe với bà về chiếc nơ kẹp tóc mới thì bà mới vui vẻ hơn. Khi bà muốn được tôi cài nơ lên tóc tôi mới nhận ra rằng nếu bà không phải một mình, không phải tủi thân, không phải lo nghĩ nhiều về những bữa cơm,dành dụm những đồng bạc lẻ thì có lẽ bà sẽ luôn như bây giờ. Vui vẻ và yêu cuộc sống này. Nhất định bà sẽ ít ốm đau hơn, và không phải nhịn ăn để dành cho những ngày hôm sau.
Tuy nhiên để làm được điều đó chúng tôi rất cần sự giúp đỡ từ các bạn, các anh, chị, các nhà hảo tâm…
Đôi khi chỉ cần 1 chút ít tình cảm, yêu thương sẻ chia chúng ta đã có thể sưởi ấm một trái tim bất hạnh mang trong mình những nỗi cô đơn, tủi thân, những nỗi đau tưởng chừng như chẳng thể vượt qua.
Bài viết + ảnh : Thảo Huyền